Cuộc sống thời niên thiếu của tôi là một chuỗi ngày rất đặc biệt, trường học rất ít khi có lớp, nên phần lớn thời gian không phải đi chơi, thì là ngồi bên đường cái. Đám bạn con gái đều chơi nhảy dây, đánh bao cát, những trò chơi giản dị này là phần rất quan trọng trong cuộc sống của những đứa trẻ chúng tôi.
Có một lần, dây nhảy làm bằng xăm xe đạp chế da gân vì dùng lâu rồi mà bị hư mất. Tôi mong ước có thể mua được một dây làm bằng da gân thật để nhảy, nhưng không có tiền. Một ngày, thấy mẹ để hai đồng tiền trên bàn, sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng tôi lấy hết dũng khí, “cầm” một đồng trong tay, ra khỏi phòng. Nắm chặt đồng tiền, tôi lo lắng đi lại trong sân, không biết xử lý sao mới tốt. Một đồng tiền lúc đó, đối với một đứa bé mà nói thì nhiều giống như có được một triệu, trong tưởng tượng có thể mua được rất nhiều da gân, giấy gói kẹo, giấy in hoa, dây điện đủ màu sặc sỡ, giống như vấn đề chi tiêu cả đời đều được giải quyết hết. Lúc ấy, tôi cảm thấy mình giống như “triệu phú”, nhưng nỗi lo lắng lớn nhất sau niềm vui là bị cha mẹ phát hiện, lúc đó làm sao bây giờ? Trời sắp tối rồi biết giấu tiền chỗ nào cho an toàn đây? Tôi không tìm được biện pháp. Ngoại trừ mẹ, tôi còn lo lắng ông anh có cái mũi thám tử, anh ấy có thể “ngửi thấy được” tất cả những chuyện làm sai của tôi và những đồ vật nào tôi có, kết quả không phải bị tố cáo, thì là bị chia đồ, tôi nắm chặt đồng tiền trong tay mà vã mồ hôi.
Càng nghĩ càng bí bách, vì vậy, tôi dứt khoát giả bệnh, không ăn không uống trên giường để ngủ. Giấc ngủ một đêm này giống như đi đánh trận vậy. Tôi nằm mơ, thấy mình lúc là cảnh sát, lúc là ăn trộm, lúc đuổi lúc trốn, thật vất vả chờ đến trời sáng, đã doạ tôi đổ mồ hôi khắp người.
Lúc ăn điểm tâm, mẹ tôi dịu dàng hỏi tôi đã đỡ hơn chưa, sau đó lại tự hỏi: “Lạ thật, hôm qua rõ ràng để hai đồng tiền trên bàn, sao chỉ còn lại một đồng nhỉ?” Tôi nghe xong lời của mẹ, sợ mẹ nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của tôi, không tự chủ mà giả bộ như khom lưng xuống cột dây giày, cúi người xuống mới nhận ra giày không có dây. Hành động của tôi bị ông anh mũi thính nhìn thấy, “Xem kìa, ‘nháy mắt một cái, gà mái thành vịt’ đó là tiết mục mới nhất của ảo thuật gia ‘Hồ Đắc Nhĩ’.” Anh ấy dùng luận điệu mà tôi ghét nhất, nhìn mặt mẹ, con mắt thì liếc xéo tôi mà nói. Tôi không nhịn được nữa, chạy vào phòng lấy đồng tiền giấu dưới gối, đưa cho mẹ, nói: “Mẹ ơi, con giúp mẹ tìm được đây.” Mẹ tôi vui mừng hỏi: “Ở đâu vậy?” Tôi chỉ đại một nơi, “Ở đó”. Sau đó mang theo cặp sách chạy bắn ra ngoài như một mũi tên, chỉ cảm thấy sau lưng như có hai ánh mắt như điện dõi theo.
Ngồi trên lề đường cái, nhớ lại trải nghiệm trong 16 giờ làm “triệu phú”, tôi cảm thấy vẫn dùng chiếc dây làm bằng xăm xe đạp là được rồi, không cần da gân nữa, tốt nhất là trong lòng thấy bình an là tốt lắm rồi. Lời mẹ thường dạy đi dạy lại, lúc này giống như được ghi âm, vang lên trong tai tôi, “Hãy làm đứa bé thành thật, lương thiện!”.
Câu chuyện thú vị lúc còn bé này cùng với lời dặn của mẹ, khắc thật sâu trong trí nhớ tôi. Sau khi trưởng thành, đoạn kinh nghiệm này thỉnh thoảng lại nhắc nhở tôi nếu dùng phương pháp không thành thật sẽ nhận được điều không nên nhận, lương tâm sẽ vĩnh viễn không bình an.
Tinh Tinh
(Sưu tầm trên mạng)
一元钱
作者: 晶晶
.
我的童年是生活在一个很特殊的历史时期,学校很少上课,所以大多数时间不是玩,就是坐在马路边上。女孩子们都玩跳皮筋、打砂包,这些简易的游戏是我儿童生活中最重要的一部份。
作者: 晶晶
.
我的童年是生活在一个很特殊的历史时期,学校很少上课,所以大多数时间不是玩,就是坐在马路边上。女孩子们都玩跳皮筋、打砂包,这些简易的游戏是我儿童生活中最重要的一部份。
有一次,我的用自行车内胎制的“牛皮筋”因为用久了全线崩溃了。我梦想能买一股真正的牛皮筋回来跳,但是没有钱。一天,看见母亲放在桌上的二元钱,我下了很久的决心,终于鼓起全身勇气,“拿”了一元抓在手里,走出房间。攥着那一元钱,我心慌地在院子里来回走,不知该怎么才好。当时的一元钱,对于一个孩子来说就象现在的一百万那么多,想象中可以买很多很多的牛皮筋、糖纸、印花纸、彩色花线,好像这一辈子的开销问题全能解决了。我当时感觉自己就象是个“百万富翁”,但是惊喜之后的最大忧虑是被父母发现了怎么办?晚上天要黑了钱往哪儿放才安全呢?我是横竖想不出办法来。除了母亲,我还担心我那个可以用鼻子侦探的哥哥,他可以“闻出”所有我做的错事和得到的东西,结果不是告发,就是分赃,我紧紧捏着钱的手都出汗了。
越想越没路,于是,我干脆先装病,不吃不喝的上床睡觉了。这一夜睡的跟打仗一样。晚上做梦,自己一会儿是警察,一会儿是小偷,追呀逃呀,好不容易熬到天亮了,已经吓出了一身冷汗。
吃早饭时,母亲先温柔关切地问我感觉好一些没有,然后又自言自语地说:“奇怪,昨天明明放在桌上二元钱,怎么后来就变成一元了呢?”我听了母亲的话,生怕母亲看到我那惭愧发红的脸,不由自主地装作弯下腰去系鞋带,弯下腰才发现那天穿的是没有带子的鞋。这个动作被我哥哥那个“尖鼻子”看见了,“看哪,‘眼睛一眨,老母鸡变鸭’,这是‘胡得你’魔术师发明的最新把戏。”他在一旁用我恨不得咬他一口的怪腔怪调,脸对着母亲,眼睛斜着我说。我再也忍不住了,冲进房间,抓起藏在枕头下的一元钱,交给母亲,说:“妈妈,我帮你把钱找到了。”母亲高兴地问:“在哪儿?”我胡乱指了一个方向,“就在那儿。”然后拎着书包似箭一般射出去了,只感到背后有二道如电的目光向我追来。
又坐在马路边上了,回想起这不到十六个小时的“百万富翁”经历,我觉得还是用我那自行车内胎做的皮筋算了,不要牛皮筋了,还是这样心里踏实啊。母亲平时唠叨不停的教育,这时象放录音一样,在耳边回响,“要做一个诚实、善良的孩子……”
小时候这一段趣事和母亲的话,深深地印刻在我的脑海里。长大成人之后,这段儿时经历不时地在提醒我用不诚实的方法得了不该得的东西,良心永远不会舒服坦荡。
(網上搜查)
Be First to Post Comment !
Post a Comment