Quê hương ta gọi là nhà
thơ Từ Dạ Linh
Ừ thì ai chẳng có quê
Quê hương ấy nẻo đi về bình yên.
Ta đi rong ruổi khắp miền
Lắm khi chao đảo
Con thuyền chênh vênh.
Những khi đời lắm nổi nênh
Tìm về chốn ấy
Êm đềm lời ru...
Về nghe vẳng tiếng chim gù
Sáo diều trước gió u u trưa hè.
Về nhặt lại bên bờ tre
Trò chơi trận giả
Chia phe đánh đồn.
Về quê hưởng ngọn gió nồm
Ăn canh rau muống, khoai môn ngọt bùi.
thơ Từ Dạ Linh
Ừ thì ai chẳng có quê
Quê hương ấy nẻo đi về bình yên.
Ta đi rong ruổi khắp miền
Lắm khi chao đảo
Con thuyền chênh vênh.
Những khi đời lắm nổi nênh
Tìm về chốn ấy
Êm đềm lời ru...
Về nghe vẳng tiếng chim gù
Sáo diều trước gió u u trưa hè.
Về nhặt lại bên bờ tre
Trò chơi trận giả
Chia phe đánh đồn.
Về quê hưởng ngọn gió nồm
Ăn canh rau muống, khoai môn ngọt bùi.
Về quê nhặt lại tiếng cười
Bên bờ giậu ấy
Có người bỏ quên.
Về quê
Về với bình yên
Sau bao rong ruổi khắp miền gần xa.
Quê hương
Ta gọi là nhà
Thân thương giọng nói mẹ cha cho mình.
TỪ DẠ LINH
Sơ lược tiểu sử tác giả:
Bên bờ giậu ấy
Có người bỏ quên.
Về quê
Về với bình yên
Sau bao rong ruổi khắp miền gần xa.
Quê hương
Ta gọi là nhà
Thân thương giọng nói mẹ cha cho mình.
TỪ DẠ LINH
Sơ lược tiểu sử tác giả:
Be First to Post Comment !
Post a Comment